构法华寺西亭
窜(cuà)身楚南极,山水穷险艰。
步登最高寺,萧散任疏顽。
西垂下斗绝,欲似窥人寰(huá)。
反如在幽谷,榛(zhē)翳(yì)不可攀。
命童恣(zì)披翦(jiǎ),葺(qì)宇横断山。
割如判清浊,飘若升云间。
远岫(xiù)攒(cuá)众顶,澄江抱清湾。
夕照临轩堕,栖鸟当我还。
菡(hà)萏(dà)溢嘉色,筼(yú)筜(dāg)遗清斑。
神舒屏羁(jī)锁,志适忘幽潺(chá)。
弃逐久枯(kū)槁(gǎo),迨(dài)今始开颜。
赏心难久留,离念来相关。
北望间亲爱,南瞻(zhā)杂夷蛮。
置之勿复道,且寄须臾(yú)闲。
构法华寺西亭,唐代柳宗元
窜(cuàn)身楚南极,山水穷险艰。
步登最高寺,萧散任疏顽。
西垂下斗绝,欲似窥人寰(huán)。
反如在幽谷,榛(zhēn)翳(yì)不可攀。
命童恣(zì)披翦(jiǎn),葺(qì)宇横断山。
割如判清浊,飘若升云间。
远岫(xiù)攒(cuán)众顶,澄江抱清湾。
夕照临轩堕,栖鸟当我还。
菡(hàn)萏(dàn)溢嘉色,筼(yún)筜(dāng)遗清斑。
神舒屏羁(jī)锁,志适忘幽潺(chán)。
弃逐久枯(kū)槁(gǎo),迨(dài)今始开颜。
赏心难久留,离念来相关。
北望间亲爱,南瞻(zhān)杂夷蛮。
置之勿复道,且寄须臾(yú)闲。