霜降山水清

唐代 白居易


拼音shuāng jiàng shān shuǐ qīng

平仄平仄平仄平

韵脚(平韵) 下平八庚  

字典汉字解释(平韵) 下平八庚  


霜降山水清

早冬游王屋自灵都抵阳台上方望天坛偶吟成章寄…李相公

霜降山水清,王屋十月时。
石泉碧漾漾,岩树红离离。
朝为灵都游,暮有阳台期。
飘然世尘外,鸾鹤如可追。
忽念公程尽,复惭身力衰。
天坛在天半,欲上心迟迟。
尝闻此游者,隐客与损之。
各抱贵仙骨,俱非泥垢姿。
二人相顾言,彼此称男儿。
若不为松乔,即须作皋夔。
今果如其语,光彩双葳蕤。
一人佩印,一人翳玉芝。
我来高其事,咏叹偶成诗。
为君题石上,欲使故山知。
TSS汉语字典

本篇“霜降山水清”内容由汉语字典【www.zxzidian.com】为你解答。

[ 霜降山水清 ]全诗拼音读音对照参考

zǎo dōng yóu wáng wū zì líng dōu dǐ yáng tái shàng fāng wàng tiān tán ǒu yín chéng zhāng jì lǐ xiàng gōng
早冬游王屋自灵都抵阳台上方望天坛偶吟成章寄…李相公

shuāng jiàng shān shuǐ qīng, wáng wū shí yuè shí.
霜降山水清,王屋十月时。
shí quán bì yàng yàng, yán shù hóng lí lí.
石泉碧漾漾,岩树红离离。
cháo wèi líng dōu yóu, mù yǒu yáng tái qī.
朝为灵都游,暮有阳台期。
piāo rán shì chén wài, luán hè rú kě zhuī.
飘然世尘外,鸾鹤如可追。
hū niàn gōng chéng jǐn, fù cán shēn lì shuāi.
忽念公程尽,复惭身力衰。
tiān tán zài tiān bàn, yù shàng xīn chí chí.
天坛在天半,欲上心迟迟。
cháng wén cǐ yóu zhě, yǐn kè yǔ sǔn zhī.
尝闻此游者,隐客与损之。
gè bào guì xiān gǔ, jù fēi ní gòu zī.
各抱贵仙骨,俱非泥垢姿。
èr rén xiāng gù yán, bǐ cǐ chēng nán ér.
二人相顾言,彼此称男儿。
ruò bù wéi sōng qiáo, jí xū zuò gāo kuí.
若不为松乔,即须作皋夔。
jīn guǒ rú qí yǔ, guāng cǎi shuāng wēi ruí.
今果如其语,光彩双葳蕤。
yī rén pèi jīn yìn, yī rén yì yù zhī.
一人佩金印,一人翳玉芝。
wǒ lái gāo qí shì, yǒng tàn ǒu chéng shī.
我来高其事,咏叹偶成诗。
wèi jūn tí shí shàng, yù shǐ gù shān zhī.
为君题石上,欲使故山知。