梁甫吟
长啸梁甫(fǔ)吟,何时见阳春?
君不见,朝歌屠(ú)叟(sǒu)辞棘(jí)津,八十西来钓渭(wèi)滨。
宁羞白发照清水,逢时壮气思经纶(lú)。
广张三千六百钓,风期暗与文王亲。
大贤虎变愚不测,当年颇似寻常人。
君不见,高阳酒徒起草中,长揖(yī)山东隆准公。
入门不拜逞雄辩,两女辍洗来趋(qū)风。
东下齐城七十二,指挥楚汉如旋(xuà)蓬。
狂客落魄尚如此,何况壮士当群雄!
我欲攀(pā)龙见明主,雷公砰(pēg)訇(hōg)震天鼓。
帝旁投壶多玉女,三时大笑开电光,倏(shū)烁(shuò)晦(huì)冥(míg)起风雨。
阊(chāɡ)阖(hé)九门不可通,以额扣关阍(hū)者怒。
白日不照我精诚,杞(qǐ)国无事忧天倾。
猰(yà)貐(yǔ)磨牙竞人肉,驺(zōu)虞(yú)不折生草茎。
手接飞猱(áo)搏雕虎,侧足焦原未言苦。
智者可卷愚者豪,世人见我轻鸿毛。
力排南山三壮士,齐相杀之费二桃。
吴楚弄兵无剧孟,亚夫咍(hāi)尔为徒劳。
梁甫吟,声正悲。
张公两龙剑,神物合有时。
风云感会起屠钓,大人臲(iè)屼(wù)当安之。