四sì民mín诗shī其qí二èr··农nóng
圣shèng人rén作zuò耒lěi耜sì,,苍cāng苍cāng民mín乃nǎi粒lì。。
国guó俗sú俭jiǎn且qiě淳chún,,人rén足zú而ér家jiā给gěi。。
九jiǔ载zài襄xiāng陵líng祸huò,,比bǐ户hù犹yóu安ān辑jí。。
何hé人rén变biàn清qīng风fēng,,骄jiāo奢shē日rì相xiāng袭xí。。
製zhì度dù非fēi唐táng虞yú,,赋fù斂liǎn由yóu呼hū和hé浩hào特tè吸xī。。
伤shāng哉zāi田tián桑sāng人rén,,常cháng悲bēi大dà弦xián急jí。。
一yī夫fū耕gēng几jǐ垅lǒng,,游yóu堕duò如rú云yún集jí。。
一yī蚕cán吐tǔ几jǐ丝sī,,罗luó绮qǐ如rú山shān入rù。。
太tài平píng不bù自zì存cún,,凶xiōng荒huāng亦yì何hé及jí。。
神shén农nóng与yǔ后hòu稷jì,,有yǒu灵líng应yīng为wèi泣qì。。
圣人作耒耜,苍苍民乃粒。
国俗俭且淳,人足而家给。
九载襄陵祸,比户犹安辑。
何人变清风,骄奢日相袭。
製度非唐虞,赋斂由呼和浩特吸。
伤哉田桑人,常悲大弦急。
一夫耕几垅,游堕如云集。
一蚕吐几丝,罗绮如山入。
太平不自存,凶荒亦何及。
神农与后稷,有灵应为泣。