玉yù漏lòu迟chí黄huáng叶yè
额é黄huáng山shān一yī角jiǎo,,凭píng谁shuí衬chèn出chū,,疏shū林lín高gāo树shù。。最zuì好hǎo斜xié阳yáng,,点diǎn缀zhuì晚wǎn鸦yā无wú数shù。。
一yī片piàn金jīn迷mí纸zhǐ醉zuì,,偏piān动dòng了le芜wú城chéng愁chóu赋fù。。愁chóu欲yù诉sù。。蝉chán鸣míng向xiàng晚wǎn,,汉hàn宫gōng秋qiū暮mù。。
年nián来lái怕pà过guò亭tíng皋gāo,,为wèi瘦shòu尽jǐn诗shī心xīn,,夜yè寒hán吟yín苦kǔ。。笠lì子zi堆duī边biān,,忍rěn话huà绿lǜ阴yīn前qián度dù。。
桴fú鼓gǔ连lián村cūn未wèi歇xiē,,问wèn家jiā在zài江jiāng南nán何hé处chù。。飞fēi梦mèng去qù。。敲qiāo窗chuāng又yòu惊jīng风fēng雨yǔ。。
额黄山一角,凭谁衬出,疏林高树。最好斜阳,点缀晚鸦无数。
一片金迷纸醉,偏动了芜城愁赋。愁欲诉。蝉鸣向晚,汉宫秋暮。
年来怕过亭皋,为瘦尽诗心,夜寒吟苦。笠子堆边,忍话绿阴前度。
桴鼓连村未歇,问家在江南何处。飞梦去。敲窗又惊风雨。