春chūn愁chóu送sòng刘liú侯hóu归guī云yún中zhōng六liù首shǒu其qí三sān
古gǔ人rén重zhòng在zài民mín,,今jīn人rén重zhòng在zài官guān。。官guān威wēi日rì赫hè赫hè,,民mín力lì何hé能néng宽kuān。。
县xiàn吏lì夜yè持chí符fú,,赋fù役yì纷fēn无wú端duān。。春chūn蚕cán寒hán未wèi下xià,,春chūn苗miáo生shēng未wèi繁fán。。
急jí解jiě妇fù子zi裾jū,,典diǎn当dāng充chōng朝cháo餐cān。。生shēng计jì岂qǐ不bù念niàn,,所suǒ惜xī肢zhī体tǐ残cán。。
大dà位wèi取qǔ快kuài意yì,,不bù问wèn穷qióng途tú寒hán。。卓zhuō哉zāi阳yáng亢kàng宗zōng,,芳fāng声shēng今jīn未wèi刊kān。。
君jūn去qù谁shuí当dāng语yǔ,,俛fǔ首shǒu摧cuī心xīn肝gān。。
古人重在民,今人重在官。官威日赫赫,民力何能宽。
县吏夜持符,赋役纷无端。春蚕寒未下,春苗生未繁。
急解妇子裾,典当充朝餐。生计岂不念,所惜肢体残。
大位取快意,不问穷途寒。卓哉阳亢宗,芳声今未刊。
君去谁当语,俛首摧心肝。