初chū伏fú大dà雨yǔ呈chéng无wú咎jiù
初chū伏fú焱yàn炎yán坐zuò汤tāng釜fǔ,,长zhǎng安ān行xíng人rén汗hàn沾zhān土tǔ。。
谁shuí倾qīng江jiāng海hǎi作zuò清qīng凉liáng,,玄xuán云yún驾jià风fēng横héng白bái雨yǔ。。
普pǔ陀tuó真zhēn人rén甘gān露lù手shǒu,,能néng使shǐ渴kě乏fá厌yàn膏gāo乳rǔ。。
且qiě欲yù当dāng风fēng展zhǎn簟diàn眠mián,,敢gǎn辞cí避bì漏lòu移yí床chuáng苦kǔ。。
清qīng贫pín学xué士shì卧wò陶táo斋zhāi,,壁bì上shàng墨mò君jūn澹dàn无wú语yǔ。。
翰hàn林lín但dàn解jiě嘲cháo苜mù蓿xu,,彭péng宣xuān不bù得dé窥kuī歌gē舞wǔ。。
联lián诗shī得dé句jù笑xiào出chū省shěng,,策cè马mǎ涉shè泥ní归guī闭bì户hù。。
床chuáng头tóu余yú榼kē定dìng何hé嫌xián,,窗chuāng外wài石shí榴liú堪kān荐jiàn俎zǔ。。
初伏焱炎坐汤釜,长安行人汗沾土。
谁倾江海作清凉,玄云驾风横白雨。
普陀真人甘露手,能使渴乏厌膏乳。
且欲当风展簟眠,敢辞避漏移床苦。
清贫学士卧陶斋,壁上墨君澹无语。
翰林但解嘲苜蓿,彭宣不得窥歌舞。
联诗得句笑出省,策马涉泥归闭户。
床头余榼定何嫌,窗外石榴堪荐俎。