次cì季jì通tōng韵yùn赠zèng范fàn康kāng侯hóu
朝cháo霜shuāng逼bī凋diāo梅méi,,夕xī露lù忽hū团tuán菊jú。。百bǎi年nián风fēng雨yǔ过guò,,宜yí笑xiào不bù宜yí哭kū。。
口kǒu川chuān失shī自zì防fáng,,心xīn兵bīng几jǐ回huí触chù。。年nián来lái身shēn老lǎo大dà,,甘gān此cǐ胯kuà下xià辱rǔ。。
永yǒng谢xiè五wǔ鼎dǐng烹pēng,,聊liáo寄jì一yī瓢piáo足zú。。虽suī惭cán龙lóng蟠pán泥ní,,肯kěn羡xiàn莺yīng出chū谷gǔ。。
适shì意yì超chāo混hùn茫máng,,放fàng情qíng遗yí结jié束shù。。俯fǔ仰yǎng天tiān壤rǎng间jiān,,静jìng胜shèng惟wéi我wǒ独dú。。
苍cāng苍cāng有yǒu心xīn柏bǎi,,落luò落luò无wú瑕xiá玉yù。。年nián纪jì尚shàng无wú闻wén,,头tóu颅lú岂qǐ须xū卜bo。。
朝霜逼凋梅,夕露忽团菊。百年风雨过,宜笑不宜哭。
口川失自防,心兵几回触。年来身老大,甘此胯下辱。
永谢五鼎烹,聊寄一瓢足。虽惭龙蟠泥,肯羡莺出谷。
适意超混茫,放情遗结束。俯仰天壤间,静胜惟我独。
苍苍有心柏,落落无瑕玉。年纪尚无闻,头颅岂须卜。