满mǎn江jiāng红hóng寄jì张zhāng蓝lán山shān
古gǔ木mù寒hán藤téng,,高gāo岸àn底dǐ、、萧xiāo然rán舟zhōu宿sù。。一yī夜yè雨yǔ、、朔shuò风fēng吹chuī浪làng,,浪làng高gāo于yú屋wū。。梦mèng觉jué蓬péng窗chuāng无wú共gòng语yǔ,,此cǐ时shí正zhèng自zì怜lián幽yōu独dú。。道dào蓝lán山shān老lǎo子zi送sòng诗shī来lái,,挑tiāo灯dēng读dú。。辞cí与yǔ理lǐ,,俱jù能néng足zú。。从cóng别bié后hòu,,情qíng尤yóu笃dǔ,,想xiǎng鬓bìn毛máo如rú鹤hè,,目mù睛jīng如rú鹘gǔ。。四sì海hǎi如rú公gōng知zhī已yǐ少shǎo,,有yǒu心xīn日rì日rì相xiāng追zhuī逐zhú。。恨hèn濯zhuó缨yīng亭tíng远yuǎn水shuǐ萦yíng纡yū,,山shān重zhòng复fù。。
古木寒藤,高岸底、萧然舟宿。一夜雨、朔风吹浪,浪高于屋。梦觉蓬窗无共语,此时正自怜幽独。道蓝山老子送诗来,挑灯读。辞与理,俱能足。从别后,情尤笃,想鬓毛如鹤,目睛如鹘。四海如公知已少,有心日日相追逐。恨濯缨亭远水萦纡,山重复。