古gǔ意yì送sòng沈shěn宏hóng诗shī
燕yàn赵zhào多duō佳jiā丽lì,,白bái日rì照zhào红hóng妆zhuāng。。荡dàng子zi十shí年nián别bié,,罗luó衣yī双shuāng带dài长zhǎng。。
春chūn楼lóu怨yuàn难nán守shǒu,,玉yù阶jiē空kōng自zì伤shāng。。复fù此cǐ归guī飞fēi燕yàn,,衔xián泥ní绕rào曲qū房fáng。。
差chà池chí入rù绮qǐ幕mù,,上shàng下xià傍bàng雕diāo梁liáng。。故gù居jū犹yóu可kě念niàn,,故gù人rén安ān可kě忘wàng。。
相xiāng思sī昏hūn望wàng绝jué,,宿sù昔xī梦mèng容róng光guāng。。魂hún交jiāo忽hū在zài御yù,,转zhuǎn侧cè定dìng他tā乡xiāng。。
徒tú然rán顾gù枕zhěn席xí,,谁shuí与yǔ同tóng衣yī裳shang。。空kōng使shǐ兰lán膏gāo夜yè,,炯jiǒng炯jiǒng对duì繁fán霜shuāng。。
燕赵多佳丽,白日照红妆。荡子十年别,罗衣双带长。
春楼怨难守,玉阶空自伤。复此归飞燕,衔泥绕曲房。
差池入绮幕,上下傍雕梁。故居犹可念,故人安可忘。
相思昏望绝,宿昔梦容光。魂交忽在御,转侧定他乡。
徒然顾枕席,谁与同衣裳。空使兰膏夜,炯炯对繁霜。